Dẫn: The
Wrong House của James N. Young là một truyện ngắn đáng đọc. Đó là câu chuyện về
hai tên cướp, trong một đêm khuya, đã chạy lạc vào một ngôi nhà vắng chủ. Đêm
đó họ cất dấu va li chứa một số tiến rất lớn – khoảng 300 ngàn đô la - dưới tầng
hầm của căn nhà rồi sáng ra vào thị trấn mua xe làm phương tiện tầu thoát. Thật
không may là khi mua được xe và trở lại ngôi nhà để lấy va li tiền thì gia đình
chủ nhà đã trở về ! Một trong hai tên cướp nhớ lại là đọc được một cái trên
Rogers ghi trên một vài cuốn sách trong thư viện của nhà đó, và cho rằng đó có
thể là tên của ông chủ nhà. Bọn cướp đã
tra danh bạ rồi thử gọi, và đúng ông Rogers là chủ ngôi nhà đó thực ! Thế là một
kế hoạch tinh vi và hoàn hảo được bàn tính và được bọn cướp – và cả ông chủ nhà
nữa - thực hiện hết sức trót lọt và xuất sắc. Thế nhưng giống như trong một trận
đấu bóng đá, bất ngờ có thể xảy ra ở phút thứ 90 và thậm chí là ở những giây cuối
cùng của mấy phút bù giờ, thì ở đây một bất ngờ còn lớn hơn và lạ lùng hơn đã xảy
ra …
Đêm tối.
Ngôi nhà tối. Tối đen yên ắng. Hai gã đàn ông
lầm lũi chạy về phía ngôi nhà. Họ luồn lách len lỏi qua mấy bụi cây rậm
rạp mờ mịt quanh nhà. Tới ngoài hiên, họ phóng vội lên mấy bậc thềm, lẫn vào bóng
tối, quỳ xuống thở dốc. Nghe ngóng chờ đợi.
Yên lặng. Hoàn toàn yên lặng.
Một lúc có tiếng thì thào trong bóng tối: “ Không
ở ngoài này được…này giữ va li…để tao thử mấy chiếc chìa khóa…phải vào trong ! ”
Mười - hai mươi - ba mươi giây, cuối
cùng một trong những chiếc chìa đã mở được cửa. Cả hai lập tức biến vào nhà, đóng
cánh cửa sau lưng, và khóa lại.
Họ thì thầm bàn tán, lo lắng không biết có
ai trong nhà bị đánh thức hay không.
“
Nhìn quanh thử xem …” “ Hasty…
nhìn cho kỹ nhá… ! ” “ Ô, chả có ma
nào thức giấc cả mày ạ!”. Ánh sáng yếu ớt vàng vọt của chiếc đèn pin lấp
loáng lia khắp căn phòng.
Đó là một căn phòng rộng. Có lẽ là phòng
khách. Các tấm thảm được cuộn lại gọn gàng, chất ở một góc phòng. Đồ đạc –
ghế, bàn, ghế sofa –đều được bọc vải. Và bụi như một lớp tuyết mỏng phủ mờ lên
mọi thứ.
Gã cầm đèn pin lên tiếng trước : “ Này Blackie, chúng ta gặp may rồi. Có vẻ là nhà vắng chủ mày ạ ! ”.
“Đúng
rồi, có lẽ họ đi nghỉ hè hết rồi, nhưng mà phải kiểm tra cho chắc ăn mày ạ ”.
Thế là hai gã cùng nhau rảo quanh căn
nhà. Hai gã rón rén đi từ phòng này qua phòng khác. Thôi chả còn nghi ngờ gì nữa.
Cả nhà đã đi vắng. Dễ cũng đến mấy tuần rồi!
Vâng, quả thật là Hasty Hogan và Blackie
Burns đã gặp may. Trong mười ngày nay, chỉ có một lần vận may không mỉm cười với
họ. Vận may đã ở bên họ trong một vụ cướp lớn, một vụ cướp thực sự ngoạn mục của
họ, ở bờ biển. Vận may đã ở bên họ trong cuộc hành trình ngàn dặm về phía
đông bằng xe ô tô. Vâng, vận may đã ở
bên họ mọi lúc mọi nơi– chỉ trừ có một lần !
Và cái lần không may đó chỉ vừa xảy ra
cách đây một tiếng đồng hồ: chẳng là khi đang lái xe, Blackie đã tông nhằm một viên
cảnh sát. Và bởi lo ngại chiếc va li dưới
chân Hasty có thể bị hỏi thăm lôi thôi, nên Blackie quyết định lái xe bỏ chạy
luôn. Chạy hết ga !
Dĩ nhiên sau đó là một cuộc rượt đuổi. Một
cuộc rượt đuổi điên rồ. Cuối cùng khi bình xăng bị bắn thủng thì hai gã đành bỏ
xe trốn thoát. Và giờ thì họ đang phải chôn chân ở đây, không biết gọi là may
hay rủi nữa. Chẳng còn ô tô, chỉ có cô đơn giữa thị trấn xa lạ này, nhưng được
cái là bình an vô sự, cùng với chiếc vali nằm kia.
Chiếc vali được đặt giữa bàn, ngay giữa
căn phòng. Bên trong vali, sắp xếplớp lang, lớp này trên lớp kia, là một số tiền
gần 300 ngàn đô la.
“Nghe
này Blackie ”, Hogan nói, “Phải kiếm một
chiếc xe. Nhanh nhanh đấy. Nhưng đừng trộm. Nguy hiểm lắm. Phải mua một chiếc.
Tức là phải chờ cửa hàng mở cửa. Ở thị trấn này, có lẽ là khoảng tám giờ .”
“Nhưng
phải làm gì với nó đây?” Gã tên
Burns chỉ vào chiếc vali.
“ Thì
dấu nó ngay trong nhà này nè. Dĩ nhiên
là vậy rồi ! Sao lại không được chứ ? Để nó đây - sẽ an toàn hơn là mang theo
bên mình– cho đến khi chúng ta mua được một chiếc xe.”
Thế là họ đi dấu chiếc vali. Họ xuống tầng
hầm và vùi sâu chiếc va li trong đống
than đá nằm ở một góc của căn hầm. Khi xong việc thì trời vừa rạng sáng, và họ
chuồn ra ngoài.
“Này
Blackie, Hogan nói khi cả hai đang đi bộ xuống phố, “Tên của lão chủ nhà có thể là Samuel W. Rogers mày ạ ”.
“Sao
mày biết?”
“ Có
gì đâu, chả là tối qua ở nhà đó tao thấy cái tên này trên một vài cuốn sách. Nếu
điều này là đúng, thì thư viện của ông ấy cũng hay ra phết mày nhỉ ?”
Đúng như Hogan dự đoán, cửa hàng bán xe ôtô mở
cửa lúc 8 giờ. Và trước 9 giờ một chút, Hogan và Burns đã mua được xe. Một
chiếc xe nhỏ thanh lịch. Chạy êm. Ít gây chú ý. Và cực nhanh. Người
chủ cửa hàng còn cho mượn cả bảng số xe và thế là hai gã lái xe đi luôn.
Khi còn cách ngôi nhà chừng ba dãy phố,
họ dừng xe lại, và Hogan bước xuống, lội bộ về phía ngôi nhà. Hắn
nghĩ nên đi vòng ra phía sau, rồi mới lẻn
vào nhà.
Và khi còn cách ngôi nhà chừng năm mươi
mét, y dừng lại, nhìn sững vào ngôi nhà, rồi lẩm bẩm chưởi thề. Chẳng là cửa
trước ngôi nhà đã mở ! Những màn cửa sổ đã được kéo lên. Mẹ kiếp, gia đình này đã
về rồi !
Quả là không may ! Nhưng biết làm gì bây
giờ ? Đột nhập vào tầng hầm tối qua và lấy lại chiếc va li chăng ?
Không, như thế quá nguy hiểm. Tuy vậy Hogan tin là mình sẽ tìm được một phương
cách nào đó.
“Cứ
để vụ này cho tao , ông nhóc ạ” Gã nói với Burns. “ Này cầm lái đi. Tao sẽ lo cái
chuyện phải cần tới đầu óc siêu đẳng này. Còn mày chỉ việc tìm một cái điện thoại
cho tao thôi. Nhanh lên !”
Mươi phút sau, Hogan tra cứu danh bạ điện
thoại. Đây rồi, ông Samuel W. Rogers, Plainview 6329. Rồi một lúc sau nữa, y đã
đàng hoàng gọi cho một ông tên Rogers đang hết sức ngỡ ngàng.
“Alô” hắn bắt đầu, “Có phải ông là Rogers – Samuel Rogers không ạ
? ”
“Vâng,
Samuel Rogers đây!”
Hogan đằng hắng , “Thưa ông Rogers,” – y nói với một giọng điệu rõ ràng, trịnh trọng,
và ấn tượng- “ Sở – Sở Cảnh sát đang gọi.
Tôi là Simpson, trung sĩ Simpson, thuộc đội điều tra đây ”.
“Vâng,
vâng”, trả lời từ phía bên kia đầu dây.
“Sếp
của chúng tôi – tức là ngài cảnh sát
trưởng - mà ông cũng biết đấy ”– nói đến đây Hogan hạ giọng một chút – “ vừa lệnh cho tôi liên lạc với ông. Ngài ấy
yêu cầu tôi và một người khác trong đội đến để gặp ông”
“ Tôi
gặp rắc rối gì à ? ” Ông Rogers hỏi.
“Không,
không, không. Không phải thế đâu. Nhưng tôi có vài chuyện rất hệ trọng cần trao
đổi riêng với ông”.
“Vâng,
được rồi ” ông Rogers lên tiếng; “ Tôi
sẽ đợi các anh. ”
“Và
thưa ông Roger ” Hogan cảnh báo, “Xin
ông vui lòng giữ kín chuyện này. Đừng nói với ai gì cả nhé. Ông sẽ hiểu lý
do khi tôi đến gặp ông.”
Trên đường trở lại ngôi nhà, Hogan
giải thích kế hoạch của y cho Burns hiểu rõ.
Trong vòng 10 phút ,
“Trung sĩ Simpson” và “Thám tử Johnson” trình bày câu chuyện
trước sự kinh ngạc của ông Rogers. Ông Rogers nhỏ người. Không để lại ấn tượng
gì đặc biệt. Đôi mắt xanh xao nhợt nhạt. Cằm lẹm. Khuôn mặt nhỏ có vẻ hóm hỉnh.
Trông ông khá căng thẳng – chắc là thuộc tạng người yếu bóng vía, dễ bị bắt nạt
đây!
Hogan đã kể lại toàn bộ câu chuyện. Một
số tình tiết đã được thay đổi. Nghĩa là thêm thắt rất nhiều ! Ông Rogers ngạc
nhiên, nhưng rõ ràng là rất phấn khích.
Ông theo Hogan xuống tầng hầm. Cùng hắn
đào chiếc vali lên. Đem nó vào phòng khách, mở ra để thấy rằng nó vẫn còn y nguyên, và để
thấy rằng chiếc chiếc vali quả thật có lưu giữ một khối tài sản nho nhỏ. Tiền
thôi là tiền !
Rồi Hogan đóng va li lại.
“Còn
bây giờ, thưa ông Rogers”, gã tuyên bố, với một cung cách trịnh trọng nhất,
“ Tôi và Jonhson cần phải đi ngay. Ngài cảnh
sát trưởng muốn có một bản báo cáo nhanh. Và chúng tôi còn phải tóm những tên cướp còn lại.
Tôi sẽ liên lạc với ông sau nhé ”.
Gã cầm vali lên và đứng dậy.
Tên Burns cũng đứng lên. Ông Rogers cũng đứng lên. Cả ba cùng bước ra cửa. Ông
Rogers mở cửa và nói lớn với một giọng điệu hết sức vui vẻ : “Nào vào
đây các cậu ”. Và thế là ngay lập tức ba người đàn ông bước vào. To lớn. Cường
tráng. Những người mặc sắc phục cảnh sát này, không một chút e dè, cứ nhìn chằm chặp vào Hasty Hogan và Blackie
Burns.
“Thế
này là thế nào, ông Rogers?” Hogan lắp bắp hỏi.
“ Cũng
đơn giản thôi ”, ông Rogers trả lời. “Bởi
tình cờ thế nào mà tôi lại là ngài cảnh sát trưởng ở đây cơ đấy, thưa quý ông
!”
Nguyễn
Đại Hoàng chuyển ngữ
Tháng 10/2013
Nguyên tác tiếng Anh :
The Wrong House
James N. Young
James N. Young
The night was dark. And the house was dark.
Dark-and silent. The two men ran toward it quietly. They slipped quickly
through the dark bushes which surrounded the house. They reached the porch ran
quickly up the steps kneeled-down breathing heavily in the dark shadows. They
waited-listening.
Silence. Perfect
silence. Then – out of the blackness – a whisper : ”we can’t stay here….Take
this suitcase….Let me try those keys. We’ve got to get in!”
Ten-twenty –thirty
seconds. With one of the keys the one man opened the door. Silently the two men
entered the house closed the door behind them locked it.
Whispering they discussed the situation. They wondered if they had awakened
anyone in he house.
“Let’s have a look at this place.” “Careful Hasty!” “Oh there is not anybody
awake!” And the soft rays of a flashlight swept the room.
It was a large room. A living room. Rugs carefully rolled lay piled on one
side. The furniture –chairs tables couches-was covered by sheets. Dust lay like
a light snow over everything.
The man who held the flashlight spoke first. ”Well Blackie” he said “We’re in
luck. Looks as if the family’s away.”
“Yeah Gone for the summer I guess. We better make sure though. Huh.”
Together they searched the house. They went on tiptoe through every room. There
could be no doubt about it. The family was away. Had been away for weeks.
Yes Hasty Hogan and Blackie Burns were in luck. Only once in the past ten days
had their luck failed them. It had been with them when they made their big
robbery-their truly magnificent robbery-on the Coast.
It had been with them during their thousand-mile trip eastward by automobile.
It had been with them every moment-but one.
That moment had come just one hour before. It came when Blackie driving the car
ran over a policeman. And Blackie thinking of the suitcase at Hasty’s feet had
driven away. Swiftly.
There had been a chase of course. A wild crazy chase. And when a bullet had
punctured the gasoline tank they had had to abandon the car. But luck or no
luck here they were. Alone and without a car in a completely strange town. In the
suitcase neat little package on neat little package lay nearly three hundred
thousand dollars!
“Listen” said Mr. Hogan. “We have to get a car. Quick too. And we can not steal
one- and use it. It’s too dangerous. We have to buy one. That means that we have
to wait until the stores open. That will be about eight o’clock in this town.”
“But what are we going to do with that?” And Mr. Burns pointed to the suitcase.
“Hide it right here. Sure! Why not? It’s much safer here than with us- until we
get a car.”
And so they hid the suitcase. They carried it down to the cellar. Buried it
deep in some coal which lay in a corner of the cellar. After this just before
dawn they slipped out.
“Say Blackie” Mr. Hogan remarked as they walked down the street “The name of the
gentleman we are visiting is Mr. Samuel W. Rogers.”
“How do you know?”“Saw with on some of them books. He’s surely got a wonderful library hasn’t he?”
The automobile salesrooms opened at 8 o’clock as Mr. Hogan had supposed.
Shortly before nine Mr. Hogan and Mr. Burns had a car. A very nice little car.
Very quiet. Very inconspicuous. And very speedy. The dealer lent them his
license plates and away they rode.
Three blocks from the house they stopped. Mr. Hogan got out. Walked toward the
house. He had just to go around to the rear he thought and slip in..
Fifty yards from the house he stopped. Stared swore softly. The front door was
open. The window shades were up. The family had returned!
Well what bad luck. And what could they do? Break into the cellar that night
and pick up the suitcase? No-too dangerous. Mr. Hogan would have to think of
something.
“Leave it to me kid “ He told Mr. Burns. “You drive the car. I’ll do the
special brainwork. Let’s find a telephone. Quick.”
Directory. Yes there it was- Samuel W. Rogers Plain view 6329. A moment later
he was talking to the surprised Mr. Rogers.
“Hello” he began “ Is this Mr. Rogers – Mr. Samuel Rogers?”“Yes this is Mr. Rogers.”
Mr. Hogan cleared his throat. “Mr. Rogers “ he said—and his tone was sharp official
impressive—“this is Headquarters Police Headquarters talking. I am Simpson.
Sergeant Simpson of the detective division—“
“Yes yes “ came over the wire.
“The Chief –the Chief of Police you know”—here Mr. Hogan lowered his voice a
little—“has ordered me to get in touch with you. He’s sending me out with one
of our men to see you.”
“ Am I in trouble of some kind ?” asked Mr. Rogers.
“No no no. Nothing like that. But I have something of great importance to talk
to you about.”
“Very well” came the voice of Mr. Rogers. ”I’ll wait for you.”
“And Mr. Rogers” Mr. Hogan cautioned “ please keep quiet about this. Don’t say
anything to anybody. You’ll understand why when I see you.”
On the way back to the house Mr. Hogan explained his idea to Mr. Burns. Within
ten minutes “Sergeant Simpson” and “Detective Johnson” were conversing with the
surprised Mr. Rogers. Mr. Rogers was a small man . Rather insignificant. He had
pale blue eyes. Not much of a chin. A funny little face. He was nervous—a badly
frightened man.
Mr. Hogan told the whole story. Somewhat changed. Very much changed. And Mr.
Rogers was surprised but delighted. He accompanied Mr. Hogan to the cellar. And
together they dug up to the suitcase. Took it to the living room opened it so
that it had not been touched-that it really did hold a small fortune. Bills
bills bills!
Mr. Hogan closed the suitcase.
“And now Mr. Rogers” he announced in this best official manner “Johnson and I
must run along. The chief wants a report – quick. We have to catch the rest of
the robbers. I’ll keep in touch with you.”
He picked up the suitcase and rose. Mr. Burns also rose. Mr. Rogers also rose.
The trio walked to the door. Mr. Rogers opened in. “Come in boys” he said
pleasantly. And in walked three men. Large men. Strong men. Men in police
uniform who without fear stared at Mr. Hasty Hogan and Mr. Blackie Burns.
“What does this mean Mr. Rogers?” asked Mr. Hogan.“It’s quiet simple” said Mr. Rogers. “It just happens that I am the Chief of Police!”
Source : http://memorableshortstories.blogspot.com/2012/08/the-wrong-house-by-james-n-young.html