Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Lịch sử bài thơ Tìm Lại Nơi Đâu

Lịch sử Bài Thơ TÌM LẠI NƠI ĐÂU

Một ngày mấy năm trước bỗng nhiên bọn chúng tôi gặp lại nhau sau hàng mấy chục năm trời xa cách. Tóc hoa râm và lòng cũng hoa râm. Nụ cười nhẹ mà trái tim không nhẹ. Có mấy đứa bên bọn con gái mắt đỏ hoe, tôi nhìn lại bên này: hóa ra bên bọn con trai lại khóc ra cả nước mắt. Tụi nó khóc thật. Còn bọn con gái chắc là khóc bần bật trong lòng. Thế hệ ngày xa xưa sao mà tình nghĩa và yêu thương nhau quá chừng!
Tụi tôi kéo nhau về nhà Khôi vì nhà bạn ấy ở trong vườn (tiếng Nam Bộ có nghĩa là ở miền quê, miệt vườn) cách thị xã khoảng 15km, rộng rãi, thoáng đãng mà lại có sẵn đồ ăn, đồ nhắm tuyệt vời. Đi xe lớn của tôi thuê.
Ăn uống vừa xong thì trăng lên. Cả bọn thống nhất ở chơi thêm đến nửa đêm sẽ về lại thị xã. Ở thôn quê mới thấy trăng vàng và mát biết đến chừng nào. Vũ Duy Hoàng - ở Pháp về - ra xe lấy cây đàn Guitar rất mới và rất đẹp. Ngày xưa chúng tôi cũng thường nghe bạn ấy chơi Classic. Hoàng chơi Romance và Mi Favourita rồi khóc không đàn tiếp được nữa. Thế là tự nhiên tôi lại phải ôm lấy cây đàn để bắt đầu một chương trình văn ca hát. Có một đặc điểm là thế hệ ngày xưa dường như ai cũng biết đàn hát hết.
Tôi đệm cho các bạn ấy ca hết bài này đến bài khác, không ai từ chối hết. Và lạ một điều là ai cũng ca dường như hay hơn bình thường đến mấy lần. Trong đám bạn của tôi bây giờ, hồi xưa yêu thầm nhớ trộm nhau nhiều lắm, nhưng tình lỡ, duyên không thành, có lẽ vậy nên bài nào bài nấy nghe truyền cảm, xúc động lạ thường. Mắt ai cũng ướt. Hàng xóm kéo nhau qua nghe rần rần. Mà vỗ tay có khi còn hơn ở rạp lớn.
À mà quên, tôi cũng cảm thấy tôi chưa bao giờ có khả năng đàn và đệm đàn như đêm đó cả! Chưa bao giờ! Báo hại mấy tay bạn ngày xưa còn chỉ dạy tôi mấy ngón đàn phải mắt tròn mắt dẹt nghe tôi vuốt mướt rượt! Tôi chắc là đêm ấy ai đàn chứ không phải tôi! Nhỏ Bích Thủy nói nhỏ (mà ai cũng nghe thấy): Ngày xưa mà ông đàn hay như vầy là tui đâu có lấy ông Nghĩa! Nghe có một chút sự thật! Bởi hồi đó thằng Nghĩa xí trai nhất khối Đệ Tam, nhưng ngón đàn ném vào loại Qu Kiến Sầu, nên con Bích Thủy thương luôn. Bích Thủy cũng cỡ hoa khôi trường huyện, cực kỳ đẹp, ai cũng mê.
Tôi cũng thấy thích lắm. Nhưng mà nhỏ đó luôn kêu tôi bằng cưng! (Tôi thua nó 2 tuổi – mà tôi cũng dám “thương” với ý nghĩ nhất gái hơn hai – nhì trai hơn một!) Tụi nó ca đủ loại nhạc, tân nhạc, cổ nhạc, nhạc trước giải phóng, nhạc sau giải phóng. Tôi có trí nhớ khá tốt nên nhớ hết nhan đề tụi nó hát. Cũ như Đêm Tàn Bến Ngự, Nửa Đêm Ngoài Phố, Tưởng Rằng Đã Quên, Nửa Hồn Thương Đau…, mới thì như Không Còn Mùa Thu, Nhớ Nhịp Cầu Tre, Mưa Bong Bóng …
Sau cùng tụi nó đề nghị tôi kết thúc chương trình văn nghệ, làm sao cho hay, cho có ý nghĩa, rồi còn về vì bấy giờ đã quá nửa đêm. Tôi xin phép vào nhà lấy giấy ra hý hoáy ghi chép một chút rồi ra, cầm tờ giấy đó lên, trên đó tôi viết một bài thơ 28 giòng, mỗi giòng 4 chữ, tôi ngâm lên, lúc đó các bạn mới biết bài thơ được tôi làm ra từ tựa đề của hơn chục bài hát mà các bạn ấy đã hát tự nãy giờ. Hoan hô dữ. Nếu chỉ như thế thì hay quá rồi, đằng này cao hứng tôi còn làm cho tất cả ngạc nhiên khi nói rằng đó còn là một bài thơ có thể ca được. Thần khẩu hại xác phàm! (Đúng ra tôi định về nhà sẽ viết nhạc). Thế là cả bọn nằng nặc bắt tôi ca cho được. Khán giả trong làng cũng rần rần yêu cầu. Cuối cùng cũng phải ca. Ca đại.


 
Ấy thế mà sao đêm đó tôi có cảm giác mình lại ca rất truyền cảm, đặc biệt là phần kết: nửa đêm ngoài phố ….………… nửa hồn thương đau …. Tìm lại nơi đâu …. tìm mãi thương nhau …. Tìm mãi thương nhau ….. tìm mãi thương nhau ….
Sau đêm đó chúng tôi lại xa nhau cho đến bây giờ. Tôi sẽ không bao giờ quên khung cảnh sum họp đó. Tôi đã chép lại Bài Thơ làm từ nhan đề của các bản nhạc, để tặng các bạn đọc, như sẽ giới thiệu dưới đây.
Còn phần nhạc tôi không bao giờ có thể ghi lại được HỒN NHẠC mà tôi đã trình bày đêm đó. Không thể hay như đêm đó. Cũng là một nỗi phiền muộn. Bởi vậy chắc hôm nào tôi phải gặp lão nhạc sư Vương Đằng nhờ ký âm giúp.
Trong đời mỗi các bạn chắc là cũng có những phút chốc “thăng hoa” hay “xuất thần” như thế. Phải chi mà xuất thần được hoài hoài, thì cuộc đời chắc là sẽ tươi đẹp hơn nhiều. Mong thay!

Hoàng Anh Dũng
14 tháng 6 năm 2012

TÌM LẠI NƠI ĐÂU

Không còn mùa thu
Trăng rơi bên thềm
Tưởng rằng đã quên
Thuyền tình trên sóng
Ngày tháng phiêu bồng
Ngày xưa Hoàng Thị
Ngày đá đơm bông
Ngày em sang ngang
Đêm giáng sinh buồn
Đêm tàn Bến Ngự
Đêm nghe tiếng mưa
Đêm nằm mưa phố
Mưa đêm tỉnh nhỏ
Mưa bong bóng vỡ
Mưa nhớ mưa xưa
Mưa trên biển vắng
Nhớ thương ngày tháng
Nhớ nhịp cầu tre
Nhớ bà mẹ quê
Nhớ mùa hoa tím
Một thuở yêu đàn
Một lần dang dở
Nửa đêm ngoài phố
Nửa hồn thương đau
Tìm lại nơi đâu
Tìm mãi thương nhau
Tìm mãi thương nhau
Tìm mãi thương nhau …..

Hoàng Anh Dũng
tháng 6/2008

0 nhận xét:

Đăng nhận xét